Wednesday, August 30, 2006

Xin lỗi, em chỉ là con đĩ ! (10)

Chương Mười:

 

Những ngày hỗn loạn, tôi bận cuống cuồng ở công ty, nhưng tôi cũng ko biết tôi đang bận cái gì. Tôi tìm việc để l àm, nếu không tôi sẽ nhớ Hạ Âu vô cùng. Giờ đây cô ta ở trong lòng người đàn ông nào, kệ cho eo hay đùi có thêm vết bầm n ào. Đêm xuống tôi cũng không về nhà, tôi sợ phải vào một căn nhà trống rỗng, càng sợ cái người đàn bà chỉ v ào bụng nói ở đây có đứa con anh. Tôi ngủ giấc đêm trong cái giường nhỏ sau văn phòng, hoặc đi tiêu khiển ở Yêu Lục với bạn.

Tôi trượt vào một ống cống lăng loạn bẩn thỉu. Đáng sợ nhất, là tôi không có ý định bò lê n.

Có lẽ khoảng vào quá trung tuần tháng 3, tôi buộc phải về nhà lấy một tài liệu quan trọng trong m áy tính. Tôi cố ý lang thang ở ngoài đường đến tận 2 giờ sáng mới về, như thế, nếu Hạ Âu có nhà, cô ấy cũng đã ngủ rồi.

Tôi mở khẽ cửa vào nhà, như đà điểu lẻn vào. Máy tính ở phòng kh ách, tôi không sợ Hạ Âu phát hiện ra tôi.

Nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Âu, cô thấy tôi, sững lại, rồi vội vã chạy đến giúp tôi cởi giầy.

Cơ thể cô vốn gầy gò đã chỉ còn một bộ xương, ngước đôi mắt vui sướng nhìn khi đưa đôi dép lê cho tôi:

- Anh đã về rồi? Thay giầy đi! – Cô nói nhẹ nhõm, cố ý cất giọng cao, nhưng vẫn nghẹn lại ở hai chữ cuối.

Cô ta để đôi dép cạnh chân tôi, chờ tôi cởi giầy cô lại mang đôi giầy da của tôi cất vào tủ giầy. Đã hai năm nay cô hầu như mỗi ng ày đều làm việc này, thuần thục và nhẹ nhõm.

Rồi khi cô ta có mang, tôi đã không để cô ta làm thế nữa, tôi chăm sóc cho cô, cô vẫn thường nũng nịu bảo, thôi anh đừng cướp nốt niềm vui cuối c ùng của em.

Tôi cứ tưởng tôi có thể không còn yêu cô ta nữa, trải qua từng đó chuyện, ít nhất có thể mất đi phần yêu rồi.

Có lẽ khi thấy đôi tay đưa ra chạm vào giầy tôi, mắt tôi đã cay. Tôi nỗ lực kiềm chế để khỏi ôm cái thân hình tiều tuỵ kia.

- Sao cô chưa ngủ đi?

Cười với tôi, ngây thơ, không đáp lời, chỉ bảo em đi lấy cho anh tách cà phê.

Tôi nhìn cô cười và nghĩ, có lẽ đang lại rơi vào vòng tròn ma mị của cô ta.

Rót tách cà phê đến, bê ghế ngồi gần tôi. Tôi không ngoái lại cũng biết cô ta đang nh ìn tôi.

Mùi vị quen thuộc trong không gian khiến tim tôi mềm nhũn.

 

Xong việc cần làm, tôi đứng dậy, cố để không nhìn phải ánh mắt cô, tôi không để cô ta cơ hội giữ lại tôi.

- Em đi đặt nước vào bồn cho anh tắm. – Cô ta nói vội vã, chạy vào buồng tắm.

- Đừng, Hạ Âu…

- Sao ạ?

Tôi định bảo tôi không ở nhà, nhưng có vẻ hơi tàn nhẫn khi cô đang háo hức mong đợi.

- Thôi cô ngủ đi, tôi kiếm cái gì ăn rồi về công ty, tôi còn việc chưa xong. – Hy vọng cớ này làm cô đỡ buồn.

Hạ Âu lặng lẽ nhìn tôi, rồi vào bếp.

Thực ra tôi cũng không có bụng dạ để ăn.

Mười phút sau, cô bưng đồ ăn lên, ngồi bên xem tôi ăn.

-          Dạo này mấy giờ mới ngủ? – Tôi xem ra có vẻ đêm nào cô ta cũng thức chờ thế nà.

Cô nhìn tôi, không nói, chỉ lắc đầu.

-          Không ngủ à?

-          Không, ban ngày em ngủ rồi, ở trường.

Tôi kinh ngạc, nhưng không để cô ta biết. Lầm lũi ăn.

Ăn hết một bát, cô đưa tôi bát canh đầy, đây là việc ngày xưa cô thích làm.

Tôi thấy lòng đau xót đến mức không thể chịu được.

Tôi nhìn thấy tay cô run rẩy khi cầm cái thìa canh.

Tôi chậm rãi đặt cái tay cầm thìa của cô xuống. kéo cô quay về phía tôi, rồi ôm ghì cô thật chặt v ào lòng, thật chặt.

-          Em chỉ định chờ anh thôi, em chỉ định làm những gì tốt nhất có thể. – Cô run lên, cũng ôm chặt lấy tôi.

Tôi vuốt tóc cô, mềm và nhẹ, áp vào má cô, quen thuộc và thơm mát. C ái thân thể gầy gò đã từng quyến rũ tôi bao lâu. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ buông cô trong vòng ôm.

Nhưng vì sao cô như thế, lừa dối mẹ ngày xưa, lừa dối tôi bây giờ. Sao cô tàn nhẫn với những người yêu cô nhất tr ên đời này?

Hạ Âu không thanh minh gì, mắt đỏ lên.

- Em phải nói cho anh biết, tối hôm đó em làm gì, với ai? – Tôi vẫn phải hỏi, tôi cần chính miệng cô n ói ra, nếu không cả đời này tôi sẽ điên đảo vì những vết bầm tím trong tim.

Cô lắc đầu, mắt mở to, nhíu mày, cô có vẻ mặt bộc lộ cảm xúc nhiều nhất mà tôi thấy.

-          Nói đi!

-          Anh đừng hỏi! - Khẩn cầu, bơ vơ.

-          Vì sao không nói cho anh biết? Vì sao vì sao vì sao không nói? Thế em muốn anh sẽ thế nào? Cứ thế n ày sống cả đời với em, hay em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ sống cùng anh cả đời? – Tôi gầm lên, gần như là gào lên.

Rồi tôi nhìn thấy cô ấy khóc. Cô ấy ngồi trên ghế sô pha và khóc.

Đây là lần thứ ba cô ấy khóc, cũng là lần cuối cùng trong đời, tôi thấy cô ấy khóc.

Hạ Âu khóc rồi, khóc nức nở, đôi vai nhỏ run bần bật, nước mắt vòng quanh mặt, cô như thế không muốn khóc, cật lực d ùng tay lau mặt, lau vừa mạnh vừa nhanh.

- Thôi thôi đừng khóc nữa, em lúc nào cũng thế này, toàn tự một mình. Bây giờ em không phải l à chỉ một mình nữa, có việc gì thì cứ nói ra, Hạ Âu, thôi nín đi, nghe anh này, nói cho anh biết đi. – Tôi quỳ xuống, dỗ d ành, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho cô.

Sau một hồi, cô không khóc nữa. Rồi một hồi nữa, mới bình tĩnh lại.

-          Anh muốn nghe thật à?

-          Ừ, anh cần nghe. Vì anh muốn sống đời với em.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, nhưng câu đầu tiên của cô ấy cũng đã làm tôi giật mình.

-          Em tổng cộng đã bị chín người đàn ông cưỡng hiếp. – Cô ấy nói, mắt bắt đầu khôi phục lại vẻ điềm đạm.

Tôi cứ tưởng cô nói cô đã ăn chín quả anh đào. Nhưng cô nói là cô bị chín người… Tôi kinh ngạc đến mức mồm h á ra không khép được.

-          Còn muốn nghe tiếp không? – Hạ Âu cười ngạo nghễ.

Tôi nhìn cô, tôi nghĩ có thể tôi bắt đầu hiểu ra chút gì đó về cô.

Về con đĩ Hạ Âu.

- Ừ, em nói đi.

-          Lần đầu tiên của em là năm 11 tuổi. Hồi đó mẹ em lần đầu mang đàn ông về nhà. Người đàn ông nhân lú c mẹ em ra khỏi nhà, đã cưỡng hiếp em, rồi bảo em, nếu em nói cho người khác biết, ông ta sẽ đập chết mẹ em. Cho nên em không dám nói ra. Sau n ày liên tiếp những người đàn ông sau đó của mẹ em, bảy người, đều làm việc đó với em. Bọn họ sau khi hành sự đều mang mẹ em ra để uy hiếp em. Họ đều đổ tội lỗi l ên em, nói là vì em… dùng ánh mắt để quyến rũ họ. Anh có nghĩ liệu thật sự có một đứa bé 13 tuổi lại dâm đãng không? M à năm đó em còn chưa tròn 13.

Tôi im lặng, tôi không thể tưởng tượng cô ấy có những kinh nghiệm tuổi thơ như thế. Tôi biết mẹ cô cả đời đã xoay quanh những người đàn ông, nhưng lại d ùng chính mình để bảo bọc cho đứa con. Vì sao bà không phát hiện ra điều này?

Hạ Âu giỏi nguỵ trang quá. Tôi quá quen với đôi mắt phẳng như mặt nước giếng thơi của cô.

-          Khi em 13 tuổi, mẹ làm tình nhân cho một người đàn ông, một người đàn ông cực kỳ giàu có. Trong chớp mắt, em v à mẹ đổi đời, mẹ con em trở thành những người thượng lưu của xã hội. Em có thể học ở trường tốt nhất, ăn những món cao lương mĩ vị, mà người đà n ông đó chưa bao giờ động tay vào em. Ông ta thật sự bận rộn tới mức rất ít khi đến nhà em. Em đã từng tưởng đây là hạnh phúc nhất đời. Khi em l ên lớp 10, một hôm tan học ông ta đến trường đón em, nói chở em đi ăn trưa, mẹ em đang chờ ở đó. Em không nghi ngờ gì nên leo lên xe đi c ùng ông ta. Ông ta để tài xế chở đến một nơi hoang vắng rồi cưỡng hiếp em ngay trước mặt thằng tài xế. Lúc đó em tưởng em đã chết rồi. Nhưng khi ông ta ph át hiện ra em không còn trinh, rất tức giận. Ông ta bảo đã chờ bao nhiêu năm rồi, rốt cục không ngờ em lại đĩ điếm sớm thế. Ông ta bắt đầu chửi mắng, chửi mẹ em, nói mẹ em l àm đĩ, còn em là con đĩ non. Lúc đó em không kìm được, đã đánh ông ta một cái.

-         Không nói anh cũng biết, em bị ông ta đ ánh đập bầm dập. Ông ta không mang mẹ em ra để doạ nạt em, ông ta chẳng nói chẳng rằng, coi như chưa hề xảy ra chuyện g ì và mang em trả về nhà. Em biết, nếu em chỉ n ói ra một tiếng, mẹ em sẽ mất tất cả. Mà em cũng đã không còn muốn giãy giụa nữa, em dường như tin lời của bọn đ àn ông – em là một con đĩ, em bẩm sinh đã đi quyến rũ đàn ông, em l à một con đàn bà hư hỏng không c òn gì để nói. Đêm ấy em không về nh à, đêm ấy em đã gặp anh. Em cũng không biết em đã đi vào quá n Bar đó như thế nào nữa, nhưng giây phút bước v ào đó, em thật sự thèm đi kiếm khách, giây ph út đó em đã chết một nửa con người rồi. Vì sao em lại chọn anh ư? V ì trong cả đám đàn ông đó , anh là người duy nhất không ôm gái.

Tôi nhớ lại đêm đầu tiên gặp Hạ Âu, lần đầu tiên, c ái nét thơ ngây tràn trề của một cô b é.

-         Và sau đ ó em bắt đầu đón khách? – Tôi hỏi.

-         Không, anh là kh ách duy nhất chơi em. Anh có tin không? – Cô hỏi.

Tôi không do dự gật đầu. 16-17 tuổi, các cô thường hay xúc động v à manh động, sau đó sợ hãi, các cô sẽ suy nghĩ. Cá i này thì tôi hiểu.

-         Anh có biết v ì sao em không tiếp khách không? Vì cách m à anh đối xử với em. Anh không e dè gì bảo em l à đồ đĩ, anh cũng không ngượng ngùng gì mà đã thể hiện to àn bộ thú tính của anh tr ên cơ thể em, rồi sau đó, anh vứt vào mặt em 500, đến một phú t chợp mắt nghỉ ngơi cũng không phép cho em, và vứt em ra khỏi nhà anh. Khi ấy, tay em cầm 500 vừa tự kiếm được, em phát hiện thấy em đứng ngoài đường như một con ch ó hoang.

Nghe Hạ Âu kể chuyện cũ, tôi ngượng ngùng quá, dù không biết th ì không có tội. Người tôi yêu, đang kể việc tôi chơi đĩ, chuyện của v ài năm trước.

- Sau đó, có lẽ anh cũng đoán được phần n ào. Người đàn ông đó không buông tha cho mẹ em. Em nghĩ có lẽ là vì em. Ba năm trước, người đàn ông m à anh gặp ở cổng trường em, đó là tay lái xe của ông ta. Cho đến ng ày em gặp anh! Em nghĩ em chưa hề lừa dối anh lần nào, ít nhất, em cũng mới chỉ l à gái bao của một người khách l àng chơi duy nhất là anh mà thôi.

Tôi trầm ngâm hồi lâu, đầu óc trì đốn, tôi nhìn người con g ái ngồi trước mặt tôi, người không phải là đĩ nhưng lại là đĩ, tôi đang nghĩ g ì. – Ông ta… có phải là rất th ích cấu véo eo đàn bà?

Hạ Âu gật đầu.  
C
ó nghĩa là, sau khi mẹ chết, sau khi đã đính ước trọn đời c ùng tôi, cô ta đã phản bội, với thằng khốn nạn ấy.

-         Vì sao không tr ánh xa thằng đó ra. Nó đã không có cớ g ì uy hiếp em nữa?

-         Bởi vì…ông ta c ó một lý do để bắt em phải làm ông ta thoả mãn!

-         Là g ì?

-         Em không thể nói với anh – cô ta tuyệt vọng.

Tôi trợn mắt nhìn cô ta, tôi muốn giết người, Chém chết tất cả đà n ông đã bức nhục Hạ Âu, chém chết cả Hạ Âu.

Nhưng mà tôi yêu cô ấy.

Tôi nhượng bộ. Cô ấy đã chịu đựng đủ rồi. Tôi ôm lấy cô – Thôi, em , tất cả đã qua rồi, may vẫn còn em là của anh, anh sẽ không đi so tính thiệt hơn, nhưng em đừng gặp người đàn ông n ào khách nữa…

Tôi cứ nghĩ Hạ Âu sẽ cảm động và chúi vào vầng ngực tôi kh óc nức nở, cảm kích bởi tôi đã dành tất cả bao dung v à thấu hiểu cho em, và em sẽ vứt bỏ quá khứ, cùng tôi đi về ph ía trước. Nhưng những cảm giác tốt đẹp của tôi chưa hiển thị hết, đã nghe thấy Hạ Âu n ói với giọng quả quyết:

-         Nếu ông ta tìm em, em cũng vẫn sẽ đi!

(Trang Hạ dịch)

No comments: