Thạch Sanh Lý Thông thời ..Honda PS
Ngày nảy ngày nay (hông phải ngày xưa đâu nha), nay thiệt là nay, có một cặp vợ chồng tiều phu sinh sống trong một túp lều to ở một làng nhỏ, tại một thị trấn to của một huyện nhỏ trên miền núi cao giáp biên giới (khu vực 1 vùng cao vùng xa theo điểm ưu tiên của Bộ Giáo Dục Đào Tạo). Gọi là tiều phu cho nó văn hoa chứ người ta vẫn gọi là lâm tặc thì đúng hơn nhẩy. Tuổi đã về chiều mà vẫn chưa có con dù chẳng bao giờ biết phòng tránh là gì cả.
Hôm nọ đi coi bói thì thầy bói Xẩm Văn Xịt bảo tại làm cái nghề phá sơn lâm nên không có đức, cả hai phải cố ăn chay niệm phật thì may ra trời phật thương mà cho một mụn con. Khổ thân hai vợ chồng, bây giờ mới biết đốn gỗ và săn bắt động vật hoang dã là vi phạm pháp luật, nhưng nếu không làm vậy thì biết lấy gì mà ăn bây giờ. May sao, nhờ sự tư vấn của lão thầy bói nên từ đó bác tiều phu quyết tâm bỏ nghề lâm tặc, chuyển sang làm phu cõng hàng lậu qua biên giới cho mấy tay buôn thuốc lá ở trên HANG DƠI, LẠNG SƠN. Một năm sau, quả nhiên thu nhập không những khá hơn mà bác tiều phu gái còn có tin vui nữa khi kết quả siêu âm cho biết là hai bác sẽ có 1 thằng cu vào dịp cuối năm.
Trong một ngày đẹp trời cuối năm, mặc dù sắp đến ngày khai hoa nở nhụy nhưng do hàng nhiều quá nên bác tiều phu gái phải đi phụ chồng. Trên đường đi, do mang vác nặng và phải chạy nhiều nên bác tiều phu gái chuyển dạ đột ngột và hạ sinh ra một cậu bé kháu khỉnh trên một hòn đá thật to giữa rừng. Để ghi nhớ nơi sinh của con mình, hai bác quyết định đặt tên cậu là Thạch Sanh (sinh ra trên đá).
Thạch Sanh lớn nhanh như thổi, lanh lẹ, tháo vát và sức mạnh hơn người nhưng hơi khù khờ nếu không muốn nói là đần độn. Có lẽ đầu óc Thạch Sanh có vấn đề là do di chứng khi sinh ra cái đầu va phải hòn đá lớn (hòn đá ấy sau này được chuyển về Hòn Chồng, Nha Trang, Khánh Hoà làm di tích tham quan, bạn nào không tin thì cứ đến đấy mà xem, có 1 vết lõm rất lớn trên bề mặt của tảng đá đó). Tuy nhiên bố mẹ Thạch Sanh cũng rất vui vì cũng có một mụn con nối dõi tông đường. Thạch Sanh luôn được bố mẹ cưng chiều, suốt ngày chỉ biết chơi bời, bắn chim, câu cá mà chẳng làm gì cả. Nhà tuy giàu nhưng Thạch Sanh chẳng thích đi học, chỉ thích mỗi săn bắn và nổi tiếng nhất vùng về khoản đánh nhau (nghe đâu được mời vào đội tuyển vật tự do để tập huấn chuẩn bị cho Seagames nhưng nghe được thông tin chủ nhà sẽ xử ép môn này nên chàng không tham gia).
Cuộc sống yên ả không được bao lâu thì bố mẹ Thạch Sanh qua đời vì lao lực. Nhà cửa đất đai thì bị chính quyền xã thu hồi lại hết vì thực chất mảnh đất mà lâu nay nuôi lớn Thạch Sanh là đất chiếm dụng bất hợp pháp. Giá đất đang lên, tưởng như được thừa kế mấy tỷ bỗng nhiên không có gì nhưng đối với Thạch Sanh thì tiền bạc chả là cái đinh gì cả. Gia tài chỉ còn cái rìu & bộ Versace đang mặc trên người, Thạch Sanh đành dọn ra gốc đa đầu rừng để sống và trở lại cái nghề đầu tiên của bố mẹ - lâm tặc - để nuôi sống bản thân.
Một ngày đẹp trời nọ, trong lúc Thạch Sanh đang ngồi lai rai món sừng tê hầm thuốc bắc và mài rìu cho bén để chuẩn bị vào rừng thì có một đại gia đến mua gỗ. Người này họ Lý tên Thông là chủ của nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ" rất nổi tiếng ở thị trấn. "GÌ CŨNG CÓ" nổi tiếng với các món thịt rừng mà Lý Thông đã dày công sưu tập được. Lý Thông lại là người thông minh, học hành đàng hoàng (Doctor trường DH Tokyo hẳn hoi nhé), ăn nói thì chừng mực và rất biết chiều ý khách nên việc buôn bán rất khấm khá.
Sau một hồi thương lượng mua 100 khối gỗ về làm củi, Lý Thông thấy tính tình Thạch Sanh cũng hiền lành, buôn bán cũng dễ chịu lại có tướng anh chị nên rất thích. Lý Thông đề nghị cùng Thạch Sanh kết nghĩa anh em để cùng làm ăn và có thể giúp đỡ nhau trong lúc tình hình kiểm soát lâm sản đang gắt gao.
- Anh nghĩ thế này - Lý Thông ướm lời bên nồi lẩu bốc khói nghi ngút - Anh và chú kết nghĩa anh em thì còn gì bằng. Chú đi rừng được bao nhiêu về anh bao hết, mà anh lại quen biết rộng, lỡ chú có gặp rắc rối với bên kiểm lâm thì anh lo cái một. Ở với anh, chú được ăn uống thoải mái, lại được mấy em tiếp viên xinh như mộng ấy vây quanh suốt ngày ấy chứ. Về với anh cho có bạn nhé.
Thạch Sanh nghe xong thì mở cờ trong bụng nên vội vàng đồng ý bởi cũng đã ngán cái cảnh "mình ta với gốc đa" như bấy lâu nay. Ngay ngày hôm sau, Thạch Sanh dọn về nhà Lý Thông để tiện việc giúp đỡ ông anh quản lý nhà hàng và cũng để có thêm thu nhập. Từ ngày có Thạch Sanh, nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ" càng ăn nên làm ra vì các món thịt rừng truyền thống luôn được đáp ứng đủ chưa kể những món độc chiêu như lưỡi cọp hầm đá, móng tê giác xáo tre, nanh gấu xào lăn lộn, vòi voi nhồi óc khỉ nướng cũng có, chỉ cần khách đặt trước 48 giờ là Thạch Sanh cùng đàn em vào rừng để kiếm (đương nhiên là giá hơi cao, nhưng tầm cỡ NGUYỄN VIỆT TIẾN với BÙI TIẾN DŨNG thì tuần nào cũng có mặt ở đây)
Nhà hàng càng ăn nên làm ra thì Lý Thông càng bị nhiều người ganh ghét nên tìm cách hãm hại. Liên hiệp các quán thịt chó, do Ông Cụ Trẻ (thuộcdòng dõi của Ông Già) dẫn đầu, mua chuộc HLV (à quên, không phải HLV mà là các quan chức của địa phương) ép Lý Thông vào dân phòngvì không thể bắt Lý Thông đi nghĩa vụ quân sự do Lý Thông bị cận thị 7,5 đi-ốp bởi ngồi cày Võ Lâm Truyền Kỳ nhiều quá. Thị trấn nằm ngay cạnh cửa rừng, mà cạnh cửa rừng có một ngôi miếu hoang rất nguy hiểm vì đó là nơi thú dữ thường lui tới ăn những đồ cúng mà dân chúng bỏ lại. Một hôm, Lý Thông được phân công phải ra gác ngôi miếu hoang đó vào đúng Noel, sau rất nhiều lần tìm mọi cách tránh né bằng cách mua chuộc những người có trách nhiệm. Rất nhiều phụ nữ trẻ đẹp trong thị trấn đã mất tích khi phải gác tại ngôi miếu này (có thể do đường dây buôn bán phụ nữ đã vươn tới nơi hẻo lánh này rồi). Tuy biết là nguy hiểm nhưng không thể trốn tránh trách nhiệm mãi được, Lý Thông chợt nhớ Thạch Sanh là người quen đi rừng, trời còn không sợ chứ nói chi mấy con thú vớ vẩn đó nên bèn nhờ Thạch Sanh giúp. Thạch Sanh vui vẻ nhận lời vì thấy chẳng có vấn đề gì, chỉ là ngủ bụi một đêm thôi mà ngủ bụi thì quá quen rồi, đằng này lại không phải ngủ ngoài trời và có đồ nhắm sẵn nữa.
Đêm Noel lạnh lẽo đó, Thạch Sanh một tay vác theo ba két Heineken, một tay xách theo cái rìu rất nổi tiếng của mình ra cái miếu hoang. Trời không trăng không sao, sao sáng đầy trời, gió mát mơn man những giọt sương đêm đang đọng trên những chiếc lá cuối cùng còn sót lại trong mùa đông, Thạch Sach chơi liền tù tì một lúc mười chín chai thì bỗng nhiên ở đâu gió nổi lên cuồn cuộn, sương mù giăng kín khiến tầm nhìn xa giảm xuống còn khoảng 2m làm Thạch Sanh chẳng thấy gì cả. Đoán biết có việc chẳng lành vì trước khi đi Thạch Sanh đã coi kỹ dự báo thời tiết trên Yahoo, chàng liền vứt ngay con gà nướng đang cầm trên tay phải để chụp lấy chiếc rìu hiệu NONAME của mình, tay trái không rời chai ken đang uống dở, đưa lên thủ thế liền. Rất bất ngờ, từ trong bóng tối, một con rắn to khủng khiếp (cỡ Anacondas của Nam Mỹ) há miệng lao thẳng đến đớp chàng. Trong giây phút thập tử nhất sinh đó, chỉ một chiêu Lăng Ba Vi Bộ học lóm được từ chàng thư sinh Đoàn Dự trong bộ phim Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung, Thạch Sanh đã nhấc bổng thân hình bắn thẳng 5m lên trời. Mặc dù khá đau do u đầu vì trần miếu chỉ cao 4.5m nhưng khi thấy con mãng xà chuyển hướng phóng theo mình, Thạch Sanh vẫn bình tĩnh uống nốt chai Ken rồi nhanh tay chọi thẳng vỏ chai vô mỏ con mãng xà làm gãy lìa ba cái răng cửa của nó. Chỉ thêm một cú đảo người thường thấy (quý vị có thể thấy được khi nhìn bác Tiêu kiếm dắt bóng qua đối thủ), Thạch Sanh lách đến bên cạnh con mãng xà rồi tiện tay bửa một phát rìu chí mạng. Con mãng xà nằm quay đơ trên mặt đất dài chắc cỡ hai tám thước với cái đầu văng ra xa khoảng chín thước. Lúc đó mới thấy hết được sức mạnh của Thạch Sanh. Chỉ có thể là Thạch Sanh & Heineken.
Ngay trong đêm Thạch Sanh mang xác con mãng xà về sau khi giải quyết nốt số Ken còn lại. Thế là sáng hôm sau nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ" có một món có một không hai: mãng xà leo núi. Nghe đâu món mãng xà này được sách kỷ lục Guinness ghi nhận và sẽ chính thức công nhận vào năm sau.
Trong lúc nhậu nhẹt ăn mừng kỳ công của Thạch Sanh, giữa Lý Thông & Thạch Sanh xảy ra chuyện bất đồng vì ai cũng muốn được ghi tên vào sách Kỷ lục Ghi nét.
- Phải là tên tui - Thạch Sanh khẳng định - vì chính tui đã giết con mãng xà.
- Còn lâu - Lý Thông phủ nhận - phải là tên nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ" vì đã kỳ công chế biến ra món "mãng xà leo núi" nhất là khi kích thước con mãng xà không phải là nhỏ nên việc nấu nướng cũng cực kỳ khó khăn vì phải tuân theo đầy đủ những tiêu chuẩn an toàn thực phẩm ISO 9002 phiên bản 2006. Còn chú giết con mãng xà thì có bố nào thấy được đâu mà làm chứng. Nói có sách, mách có chứng chứ lị.
Rượu vào lời ra, chẳng ai chịu nhường ai, mới đầu thì cãi nhau rồi đến chửi nhau, nghe đâu nếu không có Tổ Hoà giải của khu phố can thiệp thì Lý Thông đã thuê Tí sứt, một trùm đòi nợ nổi tiếng của MF, xử lý Thạch Sanh rồi... Tình cảm anh em sứt mẻ, ngay hôm sau Thạch Sanh dọn về gốc đa ngày trước rồi thuê thợ về xây một biệt thự 4 tầng, có hồ bơi, bằng tiền dành dụm được từ việc buôn bán thú rừng và bảo kê cho nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ"
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã gần 1 năm ngày Thạch Sanh về chốn cũ. Trong một buổi sáng đẹp trời lên sân thượng tập luyện kỹ thuật cá nhân chuẩn bị cho World Cup sắp tới, Thạch Sanh thấy một con chim cực to bay ngang qua, trong chân đang cắp một cô gái. Mặc dù vẫn nhớ lần trước xém chút bị truy tố vì tội đã giết chết con mãng xà, một động vật quý hiếm trong sách đỏ nhưng bản lĩnh đàn ông trong chàng lại nổi lên mặc dù vẫn trung thành với Heineken. Thạch Sanh nhớ lại tuyệt chiêu chọi chai ken xử mãng xà năm trước, kết hợp với món ném đá giấu tay học được của NGUYỄN QUỐC TRƯỢNG và Quách Lê Thanh (không giấu thì sợ có đứa nào nhiều chuyện báo với chính quyền là chàng lại giết động vật quý hiếm thì có mà đi tù rục xương), chàng vớ một nắm chai KEN cả đầy lẫn rỗng chọi lên tứ tán. Con chim lạ thấy bị bắn phá dữ dội từ dưới đất thì hoảng quá, phải né tránh trối chết nên đâm sầm vào một cái khách sạn 18 tầng đang hoàn thiện ở thị trấn. Khách sạn này của Lý Thông mới đầu tư sau một thời gian nghiên cứu thị trường để đón khách du lịch đang đổ về thị trấn để du lịch sinh thái và thưởng thức những món ngon nổi tiếng của nhà hàng "GÌ CŨNG CÓ", trên giấy phép chỉ được xây 12 tầng vì lý do an ninh biên giới nhưng không hiểu Lý Thông chạy chọt thế nào mà lại được cấp giấy phép hoàn công những 18 tầng. Thấy con chim bị thương, Thạch Sanh bèn đuổi theo với hy vọng sẽ bắt được để bán cho mấy tay buôn lậu thú quý hiếm và cứu được cô em xinh đẹp kia. Con chim bay chệnh choạng một lúc rồi chui vào một hang núi, chân vẫn không rời cô gái (đúng là đánh chết cái nết không chừa, sắp chết đến nơi mà vẫn kiên quyết không rời gái). Thạch Sanh đánh dấu cái hang cẩn thận rồi quay về chuẩn bị dụng cụ định ngày mai sẽ vào hang để xử lý con chim tiếp.
Trong lúc đó, theo nguồn tin hành lang thì công chúa, con gái duy nhất của nhà vua đương quyền, bỗng nhiên bị mất tích khi đang hái hoa bắt bướm ở vườn ngự uyển. Theo một số tỳ nữ làm nhân chứng thì hình như công chúa bị một con đại bàng cực lớn cắp mất ngay giữa ban ngày. Chuyện này nghe thật khó tin vì thời buổi H5N1 thế này thì tất cả các loài chim trong phạm vi 10km xung quanh cung điện đều bị bắn bỏ, đến ngay cả chim của các cụ, các bác, các chú, các cậu, các cháu nuôi đều bị tiêu diệt mặc dù nhiều cậu mất bao công sức nuôi mãi chim mới mọc lông (ái dà, cái này đừng nghĩ bậy nhé). Chính vì lẽ đó nên tin này không được công bố chính thức. Nhà vua chỉ âm thầm ra lệnh cho các phủ, quận, huyện, thị trấn phải ra sức tìm kiếm. Ai tìm thấy thì không những trọng thưởng mà còn được vua gả con gái, cho làm phò mã sau này kế nghiệp bá vương (vì vua cũng phải kế hoạch hoá làm gương nên chỉ có duy nhất 1 công chúa). Được tin này cộng với thông tin được đám thợ xây dựng khách sạn kể lại sự việc hôm trước có con chim đâm vào khách sạn làm tróc hết một mảng sơn Nippon mới sơn bên ngoài mặt tiền, sau một hồi cân nhắc, Lý Thông vội điện ngay số di động của Thạch Sanh để bàn về vụ làm ăn này. Mặc dù vẫn còn ấm ức chuyện ghi tên kỷ lục Ghi nét năm ngoái nhưng khi nghe Lý Thông tỷ tê, Thạch Sanh không ngần ngại gật đầu cái rụp, xuýt tý nữa phải vào bệnh viện chấn thương chỉnh hình để bó bột. Lý Thông & Thạch Sanh quyết định chia phần là Thạch Sanh sẽ lấy phần tiền thưởng, còn Lý Thông sẽ lấy công chúa vì Lý Thông không cần tiền. Hơn nữa, khi nghe đến việc phải lấy vợ, cho dù là công chúa đi nữa, là Thạch Sanh đã thấy ớn lạnh, nhất là sau này lên làm vua thì không còn được tự do đá bóng, uống bia với bạn bè như bây giờ nữa.
Sáng hôm sau, Thạch Sanh đem theo cái rìu – vật bất ly thân của chàng cùng Lý Thông, dắt theo một đám thợ xây, đến chỗ cái hang của đại bàng, dĩ nhiên cả hai không quên đem theo một xe cam nhông chở đầy Heineken. Sau khi xử lý hết đống Ken đem theo, Thạch Sanh đương nhiên nhận phần leo xuống vì Thạch Sanh vốn có sợ gì đâu. Cột dây vào lưng xong, Thạch Sanh thả người mất hút trong bóng tối dày đặc của cái hang sâu. Chân chạm đáy hang, Thạch Sanh bật cái đèn pin Trung Quốc mang theo để lần mò đi tiếp. Trong một góc khuất Thạch Sanh thấy một người con gái chừng mười tám đôi mươi đang nằm ngủ. "Chắc đây là công chúa rồi " - Thạch Sanh nghĩ. Công chúa thật đẹp, gương mặt trái xoan xinh xắn lõa xõa từng lọn tóc đen mượt mà. Công chúa đang ngủ rất mê. Nàng vận một cái quần Jeans đúng hiệu Just Cavalli cộng với một chiếc áo bó hiệu Versace, chân nàng chỉ còn một chiếc giày hiệu Armarni, chiếc kia có lẽ đã bị rơi mất trong lúc giằng co với con chim. Nàng nằm nghiêng, đầu gối lên tay để lộ bờ vai trắng ngần và đôi chân dài khép nép co lại để lộ chiếc quần hiệu Aubade nhỏ xíu phía trong tạo thành một khung cảnh thần tiên hư ảo (xin lỗi vì tranh thủ quảng cáo chút)... Thạch Sanh mải mê ngắm nhìn mà quên cả mình xuống đây làm gì. Bỗng nhiên, chàng giật mình bởi … bản nhạc "Hips Don't Lie" của Shakira đang phát ra từ chiếc điện thoại Nokia N93 đời mới nhất của mình.. Thạch Sanh vội bấm nghe.
- Làm gì lâu vậy pa, tìm thấy công chúa chưa ? – Thạch Sang nghe tiếng Lý Thông hét lên trong điện thọai.
- Thấy rồi, thấy rồi... đợi xíu. Đừng la lớn kẻo con chim nó dậy.
Trong lúc đó, công chúa giật mình tỉnh giấc vì có tiếng động. Chợt thấy trước mặt một chàng trai dáng vẻ cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn giống thần tượng Arnold thì biết ngay là người đến cứu mình nên công chúa bật khóc nức nở rồi ôm chầm lấy Thạch Sanh. Quả là một tiếng sét ái tình, từ nhỏ đến giờ có ai ôm Thạch Sanh như vậy đâu trừ mấy lần vật lộn với lũ cọp cái, gấu cái trong khi vào rừng săn thú.
Thạch Sanh alô liền cho Lý Thông:
- Eh. Tui với ông đổi lại phần thưởng đi cha nội!
Quá đột ngột, Lý Thông chết lặng mất 3 phút 02 giây (thế là toi mất 9300 đồng tiền card trả trước). Sau một hồi thuyết phục cho Thạch Sanh thấy sự bất tiện của việc lấy vợ như chiều thứ 7 phải đưa vợ đi shopping nên không đi tập luyện cùng anh em BBP được, không được đi overnight với anh em, không có thời gian rảnh để lên mạng, … nhưng vẫn không lay chuyển được ý định của Thạch Sanh, Lý Thông bèn giả vờ đồng ý luôn.
- Ok, chú mày. Chú thích thế nào thì anh cũng chịu. Đưa công chúa lên nhanh đi kẻo con chim dây thì mệt.
Thạch Sanh cột dây vào ngang hông công chúa rồi ra hiệu cho mọi người kéo lên. Khi công chúa đã lên được cửa hang rồi, Lý Thông bảo mọi người ra về rồi nhắn tin cho Thạch Sanh sau mấy cuộc gọi không thành vì bị mất sóng hay nghẽn mạch:
- Mày tráo trở thì ở dưới mà lãnh thưởng đi nhá hoặc tự leo lên, ông biến đây. Bye bye!!!
Lý Thông tức thì đem công chúa về triều. Nhà vua phần thì thấy con gái còn nguyên vẹn, phần thì thấy Lý Thông học Doctor bên Nhật về thì mừng rỡ phong ngay cho Lý Thông chức hầu tước và gả công chúa cho Lý Thông luôn. Tuy nhiên, công chúa vì đã bị sét đánh ngay lúc gặp Thạch Sanh rồi nên dù có Lý Thông một bên mà lúc nào lòng cũng buồn bã rũ rượi như kẻ không hồn, ăn uống không màn, chăn gối không thiết... (cái này khoa học gọi là "Ngoại tình trong tư tưởng" đấy)
Lại nói về Thạch Sanh, sau khi đưa công chúa cho Lý Thông kéo lên rồi, chàng lại quyết tâm đi bắt đại bàng để nuôi làm cảnh. Lần mò thêm một lúc, chàng phát hiện thấy một đống vỏ chai và nắp chai Ken vương vãi. Vào thêm chút nữa, chàng lại thấy con chim nằm chết queo từ khi nào dưới chân một tảng đá to. Có lẽ khi bị Thạch Sanh oanh kích, con chim đã cắp được vài chai Ken còn nguyên, khi về đến hang rồi uống mừng công, không quen uống Heineken nên say quá, đập đầu vào đá chết tươi. Nghĩ rằng có xẻ thịt đem về cũng chẳng được bao nhiêu tiền, chỉ phí công nên chàng bèn quay ra cửa hang để gọi Lý Thông. Gọi mãi, gọi mãi mà không thấy trả lời, Thạch Sanh bèn lôi điện thoại ra gọi nhưng đáp lại lòng mong muốn của chàng chỉ là những tiếng tut tut vô nghĩa. Đúng lúc đó, chàng nhận được tin nhắn của Lý Thông. Lòng buồn rười rượi, chàng ngồi bệt xuống hang để lấy lại sức.
…
Mặc dù bị Lý Thông bỏ rơi, nhưng chẳng hiểu bằng cách nào mà Thạch Sanh vẫn ra khỏi hang được. Thạch Sanh cú Lý Thông lắm nên quyết định bán căn nhà bốn tầng mới xây rồi khăn gói lên kinh thành kiện ra tòa án tối cao.
Sau phiên sơ thẩm, tòa tuyên bác đơn của Thạch Sanh vì chứng cứ không rõ ràng, nhất là chuyện Thạch Sanh kể nào là gặp Hoàng Tử Thủy Tề dưới hang, rồi nhờ vậy mà lên được, còn được đi thăm Vua Thủy Tề, được cho cây đàn thần... Nói chung toàn là những chuyện mê tín dị đoan, không có cơ sở khoa học nên không thể coi là bằng chứng trước tòa. Thạch Sanh không chịu, tiếp tục kháng cáo. Ở phiên phúc thẩm, tòa tiếp bác đơn kiện của Thạch Sanh. Lý do bác đơn cũng vẫn như cũ tức là chứng cớ không rõ ràng.
Thạch Sanh vẫn không chịu, tiếp tục khăn gói quả mướp ra tiệm cầm đồ thế cây đàn thần để có tiền kháng cáo (lý do Thạch Sanh không cầm cái nồi thần là để có cơm ăn miễn phí trong thời gian hầu toà). Phiên giám đốc thẩm được mở ra để điều tra xét hỏi lại. Lúc này, tòa mới mời thêm công chúa làm nhân chứng. Vừa nhìn thấy Thạch Sanh, công chúa như được sống lại lần thứ hai vậy. Tuy nhiên, công chúa cũng không thể giúp Thạch Sanh thắng kiện được. Tòa tối cao chính thức tuyên án giám đốc thẩm là Thạch Sanh thua kiện và phải chịu hoàn toàn án phí. Tuy nhiên lần tuyên án cuối cùng này đối với Thạch Sanh thật dễ chịu vì chàng đã được gặp lại công chúa.
Sau đó, nhờ công chúa tiến cử với vua cha, Thạch Sanh được cất nhắc lên hàng võ tướng và nhiều lần ra trận đánh thắng ngoại xâm nhờ sức mạnh hơn người và sự tài trợ của Heineken. Lý Thông thì thừa kế ngôi vua, trong cung có hàng trăm hàng ngàn mỹ nữ nên cũng không quan tâm lắm đến việc hoàng hậu có mối quan hệ đặc biệt với Thạch Sanh. Vả lại Thạch Sanh cũng là rường cột của nước nhà nên dĩ hòa vi quý, Lý Thông và Thạch Sanh xóa bỏ mọi mối bất hòa trước kia kết lại tình nghĩa anh em, cả hai cùng trị vì đất nước hòa bình thịnh vượng.
LỜI KẾT; Ở ĐỜI BÂY GIỜ 10 THẰNG THÌ 9.5 THẰNG LÀ LÝ THÔNG, 0.5 THẰNG LÀ THẠCH SANH
http://au.blog.360.yahoo.com/blog-pt7kiR09fqeRhD6DK6JNdA--?cq=1&p=296
No comments:
Post a Comment