Lưu Bình-Dương Lễ 2006
Hồi kháng chiến chống Mỹ, Lưu Bình làm du kích ấp, tuy không
mấy thông minh nhưng nhờ có máu liều, chuyên đánh thế đội đầu giặc nên
thỉnh thoảng cũng lập được chiến công. Dương Lễ thi rớt tú tài, sợ đi
lính nên tìm về quê lẩn trốn. Gặp Lưu Bình trong một trận đá gà, hai
người kết nghĩa đệ huynh, có lấy kim chích máu ăn thề hẳn hoi, cả ấp ai cũng biết.
Dương Lễ có nhiều tài vặt, nhất là trong lãnh vực điện tử như sửa radio,ráp ampli làm máy truyền thanh nên dễ gây cảm tình với vùng kháng chiến,chẳng bao lâu, gã được rút vào chiến khu phụ trách công tác chuyên môn. Gọi là chuyên môn nhưng thật ra Dương Lễ chỉ làm mỗi việc sửa chữa radio cho lãnh đạo nghe đài. Công việc nhàn hạ nhưng lại quen biết với nhiều vị lãnh đạo cấp trên.
Nhờ vậy mà sau giải phóng, Dương Lễ lập tức được bổ nhiệm chức giám đốc
đài phát thanh, rồi dần dà ôm luôn cái đài truyền hình của tỉnh. Lễ là
người có năng lực trong việc chăm sóc cho lãnh đạo cả vật chất lẫn tinh
thần, từ tivi, đầu VCD hiện đại đến các chương trình giải trí, các
loại... phim.
Khi đài phát thanh - truyền hình của tỉnh được trang bị hiện đại đến mức không còn gì để trang bị thêm thì Lễ chuyển sang đầu tư cho lãnh vực công nghệ thông tin.
Xét thấy Lễ có tài năng nên lãnh đạo giao cho Lễ lập dự án tin học hóa
tỉnh nhà. Chẳng bao lâu, nhà của vị lãnh đạo nào cũng được Lễ đầu tư một máy tính để... trùm lên một loại khăn sang trọng.
Phần Lưu Bình, do bệnh nặng thành tích trong kháng chiến nên tỏ ra huênh hoang, hách dịch, lại thêm tật mê đá gà, rượu chè be bét. Vừa lên chức xã đội trưởng thì Lưu Bình bị đuổi việc vì mắc phải tội dâm ô, bị vợ con hành hạ, xóm làng miệt thị cộng với mùa màng thất bát liên miên, lúa khoai rớt giá, Lưu Bình trở thành tay nát rượu, chán đời.
Một hôm, tình cờ thấy Dương Lễ xuất hiện trên tivi, Lưu Bình bèn nhảy
xuống tàu đò đi tìm bạn. Đến nơi, bảo vệ không cho vào cổng. Lưu Bình
đứng bên ngoài gào thét. Dương Lễ bước ra dõng dạc tuyên bố:
- Ta không quen biết Lưu Bình nào cả, nếu ngươi có giỏi thì hãy học "di" tính đi rồi lên mạng chat với ta, đừng có ở đây lải nhải. Thời đại tin học, không ai nói chuyện bằng lời.
Lưu Bình căm giận đến bầm gan tím ruột, lủi thủi ra đi mà vừa khóc vừa
thèm rượu.
Gã đi được một đoạn thì thấy chiếc Mercedes chạy tới chặn đường, một cô gái mặc... quần lỡ, áo dây, đầu hai ba thứ tóc nhuộm, mở cửa xe bước
xuống nhẹ nhàng nắm tay gã và nhỏ nhẹ nói:
- Em chào Lưu Bình công tử!
- Nàng là ai mà gọi ta bằng công tử? Ta chỉ là gã ăn mày.
- Em là Châu Long, là kế toán trưởng Công ty Matimex của Dương Lễ.
- Vậy thì nàng hãy tránh ra!
- Không, mời chàng lên xe, em có chuyện cần nói.
Châu Long đưa Lưu Bình đến một khách sạn sang trọng. Nàng lấy ra bộ quần áo mới bảo Lưu Bình tắm rửa. Lưu Bình tuy ngạc nhiên nhưng ngoan ngoãn làm theo. Xong, nàng vừa khui chai Martin vừa bắt đầu tâm sự:
- Em vừa là kế toán trưởng, vừa là bồ nhí của Dương Lễ. Nhưng bây giờ
hắn đã phản bội em, hắn mê con thư ký.
- Vậy nàng tính sao?
- Hắn cũng phản bội chàng, cho nên em muốn hợp tác với chàng để trả thù.
Lưu Bình trố mắt:
- Trả thù?
- Vâng. Đây là số vàng và đô-la mà em tích lũy trong thời gian sống
chung với hắn. Chàng hãy cầm lấy. Còn đây là hộp OK, chàng cũng cầm để
mà dùng khi hữu sự. Chúng ta sẽ đến một chân trời xa lạ để lập nghiệp,
xây tổ uyên ương và lập mưu tính kế để trả thù.
Lưu Bình ôm chầm lấy Châu Long mà khóc rống lên như trẻ con. Châu Long
bình tĩnh nói tiếp:
- Em sẽ lo cho chàng lấy bằng đại học để trở về trả thù Dương Lễ.
Lưu Bình hốt hoảng:
- Trời ơi! Cái gì thì ta làm được, còn cái bằng đại học thì vô phương!
Hồi nhỏ ta chỉ biết mê đá gà chớ có học hành gì đâu.
- Không có gì khó cả, thậm chí chàng có thể lấy bằng tiến sĩ, nếu cần.
Sáng hôm sau, Châu Long lái xe chở Lưu Bình đến một thành phố khác. Ở đó nàng mở nhà hàng karaoke kiêm tắm hơi và vật lý trị liệu. Lưu Bình lúc này tỏ ra phong độ khác thường. Mỗi tuần ba ngày, chàng đến trung tâm giáo dục thường xuyên để học lớp cử nhân quản trị kinh doanh, hệ tại chức. Buổi tối, chàng đến trung tâm tin học để học các chương trình căn bản. Đêm về, chàng thực hành trên máy.
Thời gian trôi qua cũng nhanh, chỉ mới hết vài hộp OK thì chàng đã công
thành danh toại.
Nhưng lạ thay, hôm chàng đi lấy bằng cử nhân trở về thì nhà hàng Châu
Long đã biến đi đâu mất, thay vào đó là tấm bảng tổ bố ghi tên công ty
trách nhiệm hữu hạn tin học LƯU BÌNH. Rất đỗi ngạc nhiên, chàng bước vào thì có mấy em mặc áo hai dây lễ phép khoanh tay "chào sếp". Chàng chạy thẳng lên lầu, cửa phòng vẫn mở nhưng Châu Long đâu không thấy, chỉ thấy một phong bì đỏ rất to. Chàng vội mở ra xem. Một tờ giấy phép thành lập công ty trách nhiệm hữu hạn đứng tên chàng. Mấy dòng chữ của Châu Long ghi địa chỉ mail chaulong@yahoo.com và hẹn giờ lên mạng chat.
Không hiểu gì cả. Nhưng đúng giờ, chàng cũng mở mạng thử xem.
- Lưu Bình đây, Châu Long nàng đang ở đâu, nàng làm cái trò gì mà kỳ cục
zdậy?
- Kính chào Lưu huynh, hiền đệ đây, Dương Lễ đây!
- Nhà ngươi...
- Đừng ngạc nhiên, Lưu huynh còn nhớ hôm ấy khi đuổi huynh ra khỏi cổng, đệ có bảo rằng huynh hãy đi học "di" tính đi rồi lên mạng chat với đệ, bây giờ thì huynh thành công rồi ( thiên hạ đồn rằng Dương Lễ bố thí cho Lưu Bình trái cà thiu và tô cơm ẩm là sai sự thật, hôm ấy có mặt tác giả rõ ràng).
- Nhà ngươi... Thế còn Châu Long của ta?
- Châu Long là vợ của hiền đệ, là em dâu của Lưu huynh. Cô ấy vâng lệnh
em mở quán để lo cho hiền huynh ăn học.
- Trời ơi! Nhưng mà ta đã lỡ...
- Em biết rồi, Lưu huynh đừng lo. Thời số hóa mà, nàng cũng giống như
phần mềm ứng dụng vậy thôi, bị virus thì ta có chương trình để diệt, bị
lỗi thì ta cài lại phần mềm khác, lỗi nhiều nữa thì ta cài lại windows,
có sao đâu (thiên hạ đồn Châu Long từng nói với Lưu Bình rằng Chàng chưa thi đỗ thì chưa động phòng là sai sự thật, bằng chứng là mấy hộp OK).
- Ta vẫn chưa hiểu, còn cái công ty của ta thì sao?
- Vấn đề là ở chỗ đó. Em trả ơn cho đại huynh chỉ là chuyện nhỏ, đầu tư
cho huynh làm ăn mới là chuyện lớn. Số là, tỉnh ta giao cho em lập dự án đầu tư xây dựng trung tâm công nghệ phần mềm. Em với Châu Long đang đau đầu vì chuyện tìm đối tác làm ăn thì bất ngờ Lưu huynh tìm đến. Em bàn với Châu Long là lập kế lo cho chàng ăn học...
- À, ta hiểu rồi...
- Vậy thì, từ nay em là bên A, còn Lưu huynh là bên B.
Bỗng Lưu Bình nổi hứng lên, vừa chat vừa hát:
Bên A là chùm khế ngọt - Bên B trèo hái mỗi ngày...
http://au.blog.360.yahoo.com/blog-pt7kiR09fqeRhD6DK6JNdA--?cq=1&p=304
No comments:
Post a Comment