Reading Book
Bài học từ trái tim
Nghĩ đến đôi chân của Sarah, tôi liền chuẩn bị ngay những lời an ủi để cô bé không nản lòng. Thế nhưng trước khi tôi kịp nói lời nào, Sarah đã hào hứng: "Bố à, con thắng đến hai cuộc đua!"
Tôi thật không thể tin được điều ấy! Và Sarah nói thêm: "Con có lợi thế hơn các bạn khác bố ạ!"
À, thì ra là như thế. Tôi có thể tưởng tượng rằng Sarah đã được ưu tiên đứng trước vạch xuất phát so với các bạn... hay một điều gì tương tự như thế. Thế nhưng, lại một lần nữa cô bé lại nói trước: "Bố ơi, không phải con được xuất phát trước đâu nhé... lợi thế của con là con luôn biết rằng mình phải cố gắng thật nhiều!"
- Stan Frager
Vượt trên nghịch cảnh
TTO - Chúng tôi, những người đã từng sống trong trại tập trung vẫn còn nhớ những con người đã đi từ lều này sang lều khác để an ủi mọi người và cho đi cả những mẩu bánh mì cuối cùng của mình.
Họ chỉ là một con số ít ỏi trong rất nhiều người đang sống trong trại, nhưng họ đã đưa ra một bằng chứng thuyết phục rằng con người có thể bị tước đi mọi thứ, chỉ trừ một điều: Điều cuối cùng trong các quyền tự do của con người - quyền lựa chọn thái độ của mình trong mọi hoàn cảnh, quyền chọn lấy cách sống cho riêng mình.
- Viktor E. Frankl
Sức mạnh lớn nhất mà con người có được là sức mạnh có được quyền lựa chọn.
J. Martin Kohe
Niềm tin
TTO - Cuối căn phòng tiếp tân của Viện Vật lý Trị liệu và Phục hồi Chức năng, có một tấm bảng đồng gắn chặt trên tường. Suốt mấy tháng trời vào viện để điều trị, tôi đã ra vô căn phòng ấy không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng, tôi chưa bao giờ đi về phía tường bên kia để đọc những gì viết trên tấm bảng đồng ấy. Rồi tình cờ một buổi chiều nọ, tôi đã đọc nó. Tôi đọc rồi đọc lại lần nữa. Sau khi đọc xong lần hai, tôi gần như bật khóc - không phải vì buồn, mà bởi một cảm giác ấm áp khiến tôi xúc động đến mức phải bấu chặt tay vào chiếc xe lăn của mình. Tôi muốn chia sẻ với các bạn những dòng chữ ấy:
Điểm tựa cho những ai đang đau khổ
Tôi xin Thượng Đế ban cho tôi sức mạnh để có thể đạt được những điều tôi mong muốn.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi sự yếu ớt, để tôi học cách sống khiêm cung.
Tôi cầu xin sức khỏe để có thể làm nên những điều vĩ đại.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi ốm yếu để tôi có thể làm những điều tốt hơn.
Tôi cầu xin sự giàu có để cảm thấy mình luôn hạnh phúc.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi nghèo khổ để tôi có nhiều hiểu biết.
Tôi xin Người quyền lực để được người đời ca tụng.
Nhưng Người chỉ ban cho tôi yếu đuối để tôi luôn cần có niềm tin.
Tôi cầu xin Người tất cả mọi điều để có thể được tận hưởng cuộc sống.
Người đã cho tôi cuộc sống để tôi tận hưởng tất cả mọi điều.
Tôi chẳng có được những gì tôi đang khẩn cầu - nhưng lại được mọi thứ mà trước kia tôi đã từng ao ước.
Ngoại trừ bản thân tôi, mọi nguyện cầu thầm kín của tôi đều được Người đáp trả.
Và tôi, giữa mọi người, cảm thấy được ưu ái biết bao nhiêu!
- Roy Campanella
Bài học từ trò chơi ghép hình
TTO - Chúng ta không thể mong muốn tất cả mọi thứ sẽ phải hoàn thiện ngay lập tức. Hãy để sự việc thể hiện theo đúng bản chất tự nhiên của chúng.
Khi mọi việc không trôi chảy, hãy nghỉ ngơi đôi chút. Mọi thứ sẽ khác đi khi bạn quay lại.
Đừng quên có lúc bạn phải nhìn vào bức tranh toàn cảnh. Loay hoay với những mảnh nhỏ chỉ khiến bạn nản chí.
Lòng kiên trì sẽ được đền đáp. Mọi thử thách lớn đều được giải quyết từng bước một.
Mỗi khi gặp bế tắc, hãy chuyển sang một hướng khác. Và sau đó nhớ quay lại.
Việc đầu tiên bạn cần làm là thiết lập đường biên. Có ranh giới, bạn mới cảm nhận được sự an toàn và trật tự.
Đừng ngại thử nhiều cách kết hợp khác nhau. Đôi khi chúng sẽ khít khao đến ngạc nhiên.
Bất kỳ điều gì đáng làm cũng đều đòi hỏi sự kiên trì và nỗ lực. Bạn không thể vội vã trước một thách đố lớn.
Hãy dành thời gian để tận hưởng những thành công dù nhỏ bé của mình. Chúng sẽ động viên bạn bước tiếp.
- Khuyết danh
Cuộc đời không phải là tổng thể những gì chúng ta đạt được, mà là những gì chúng ta khao khát vươn tới.
- Jose Ortegay Gasset
Hãy suy ngẫm
TTO - Năm 1889, Rudyard Kipling - nhà văn được giải Nobel Văn học năm 1907, đã từng nhận một lá thư từ chối của hội đồng chấm thi San Francisco: "Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông Kipling, nhưng quả thực ông không biết cách sử dụng tiếng Anh."
Winston Churchill từng thi rớt kỳ thi vào lớp sáu. Ông trở thành Thủ tướng của nước Anh khi đã 62 tuổi, sau cả một đời chỉ toàn gặp thất bại. Sự đóng góp lớn nhất của ông là khi ông đã về hưu.
Albert Einstein đến năm lên 4 tuổi mới biết nói, và phải đến năm 7 tuổi mới biết đọc. Thầy giáo đã từng nhận xét về ông như sau: "Chậm phát triển, khó gần, luôn có những ước mơ ngớ ngẩn." Ông từng bị đuổi học và bị từ chối nhận vào trường Bách khoa Zurich.
Louis Pasteur chỉ là một sinh viên bình thường trong số những sinh viên chưa tốt nghiệp, từng xếp thứ hạng 15/22 ở môn Hóa.
Tướng Douglas MacArthur đã từng bị từ chối gia nhập West Point không chỉ một mà đến hai lần. Đến lần thứ ba, ông mới được chấp nhận và đã lập nhiều chiến công ghi vào sử sách.
Năm 1944, Emmeline Snively, giám đốc của hãng đào tạo người mẫu Blue Book từng nói với cô người mẫu triển vọng Norma Jean Baker (Marilyn Monroe) rằng: "Cô nên học làm thư ký hay lấy chồng đi thì hơn."
Khi từ chối ban nhạc rock The Beatles của Anh, người quản lý của hãng thu âm Decca đã nói rằng: "Chúng tôi không thích thứ âm nhạc của họ. Mấy nhóm guitar như thế đã lỗi thời rồi!"
Năm 1954, Jimmy Denny, giám đốc của hãng Grand Ole Opry, đã sa thải Elvis Presley chỉ sau một buổi biểu diễn. Ông nói với Presley rằng: "Anh chẳng thể đi đến đâu được. Anh nên quay về lái xe tải đi thì hơn."
Khi Alexander Graham Bell phát minh ra chiếc điện thoại đầu tiên vào năm 1876, nó đã không nhận được sự ủng hộ của mọi người. Tổng thống Rutherford Hayes nói: "Đây quả thực là một phát minh gây ngạc nhiên, nhưng liệu có ai muốn sử dụng nó không?"
Trước khi phát minh ra bóng đèn tròn, Thomas Edison đã tiến hành hơn 2.000 cuộc thử nghiệm. Một phóng viên trẻ hỏi về cảm giác của ông sau khi thất bại quá nhiều lần như vậy. Ông nói: "Tôi chưa bao giờ thấy mình thất bại, dù chỉ một lần. Tôi phát minh ra bóng đèn tròn. Quá trình phát minh này có đến 2.000 bước".
Sau nhiều năm thính lực bị giảm, đến năm 46 tuổi, nhà soạn nhạc người Đức Ludwig van Beethoven hoàn toàn không thể nghe được. Bất chấp điều đó, ông vẫn viết được những tuyệt phẩm âm nhạc - gồm năm bản nhạc giao hưởng - vào những năm cuối đời của mình.
- Jack Canfield và Mark Victor Hansen
Thất bại chính là cơ hội để bạn khởi đầu lần nữa một cách hoàn hảo hơn.
- Henry Forda
Không bao giờ gục ngã
TTO - Nhiều năm về trước, khi khai quật một ngôi mộ cổ Ai Cập, một nhà khảo cổ đã tìm thấy những hạt giống vùi trong một miếng gỗ. Khi được trồng trở lại, những hạt giống ấy đã nảy mầm, bộc lộ sức sống tiềm tàng sau hơn 3.000 năm bị chôn vùi .
Phải chăng điều kiện sống của con người chúng ta quá chán nản, quá dễ thất bại mà chúng ta - vì không nhận ra được những tiềm năng vốn có của mình - đã cam chịu sống trong những thất bại và tuyệt vọng câm nín? Hay trong chúng ta cũng có những hạt mầm của những khả năng, như một sự thôi thúc vươn lên mạnh mẽ đến nỗi mọi vỏ cứng của nghịch cảnh cũng sẽ bị chọc thủng? Hãy suy ngẫm câu chuyện đã từng được phát rộng rãi trên Associated Press vào ngày 23 tháng 5 năm 1984 như sau:
Khi còn là một cô bé, Mary Groda không thể học đọc và viết được. Các chuyên gia cho rằng cô bé mắc chứng chậm phát triển. Khi đến tuổi dậy thì, cô lại bị gán cho là "kẻ bất trị" và bị giam hai năm trong trại cải tạo. Thật kỳ lạ, chính tại nơi đây, Mary bắt đầu học và cô học 16 giờ mỗi ngày. Sự nỗ lực của cô đã được đền đáp bằng tấm bằng tốt nghiệp Trung học.
Thế nhưng những bất hạnh vẫn tiếp tục đến với Mary. Sau khi rời trại cải tạo, cô mang thai mà không nhận được sự trợ giúp nào. Rồi hai năm sau, lần mang thai thứ hai đã khiến cô bị một cơn đột quỵ, mất hẳn khả năng đọc và viết mà khó khăn lắm cô mới có được. Với sự trợ giúp và ủng hộ của người cha, Mary đã chiến đấu chống trả bệnh tật, giành lại được những gì đã mất.
Trong điều kiện tài chính eo hẹp, Mary vẫn cố gắng vượt qua tất cả. Để thoát khỏi bước đường cùng, cô nhận nuôi bảy đứa trẻ cùng lúc. Cùng thời gian đó, cô bắt đầu học tại một trường cao đẳng cộng đồng. Khi hoàn thành khóa học, cô nộp đơn và được chấp thuận vào học tại trường Y khoa Albany.
Vào mùa xuân năm 1984 tại Oregon, Mary Groda Lewis - giờ đây đã lập gia đình - bước lên sân khấu nhận tấm bằng tốt nghiệp trong trang phục cử nhân. Không ai biết được Mary đang nghĩ gì khi cô đưa tay nhận tấm bằng minh chứng cho sự tự tin vào bản thân và lòng kiên trì của mình. Tấm bằng đã cho cả thế giới biết rằng: Nơi đây, ngay tại một điểm rất nhỏ trên Trái đất này, có một con người dám ước mơ một giấc mơ tưởng chừng không thể, một con người đã khẳng định với tất cả chúng ta về những khả năng tuyệt diệu mà con người có thể làm được. Nơi đây, người đang hiên ngang ngẩng cao đầu chính là Mary Groda Lewis, tiến sĩ y khoa.
- James E. Conner
Hãy khát khao và nuôi dưỡng những ước mơ, vì đó là động lực giúp bạn đạt được những thành tựu lớn nhất của cuộc đời mình.
- Napoleon Hill
Vinh quang
TTO - Vinh quang không phụ thuộc vào số lần bạn sai lầm, vấp ngã cũng như không phụ thuộc vào chiến công của bạn to lớn như thế nào.
Vinh quang thuộc về những con người đã chiến đấu thực sự trên đấu trường với khuôn mặt thấm đẫm bụi bặm, mồ hôi và cả máu; thuộc về những con người đã chiến đấu một cách anh dũng - người đã thất bại hay vấp ngã nhiều lần bởi không có nỗ lực nào mà hoàn toàn tránh khỏi sai lầm và thiếu sót. Vinh quang thuộc về những ai biết hy sinh hết mình cho mục đích chung, nỗ lực đến phút cuối cùng để giành được chiến thắng huy hoàng. Và lỡ như họ thất bại trong khi đang chiến đấu hết mình thì không ai có thể xem họ như những kẻ hèn nhát và vô cảm - những người không bao giờ được nếm trải cảm xúc thực sự của chiến thắng cũng như thất bại.
- Theodore Roosevelt
Trong bất kỳ công việc gì, mức độ thành công luôn được đo lường bằng sự tự tin của bạn.
- Robert Collier
Để mãi nhớ đến tôi
TTO - Ngày đó sẽ đến khi tôi nằm trên chiếc đra trải giường màu trắng được gấp gọn gàng vào bốn góc của tấm nệm trong một bệnh viện lúc nào cũng đầy những con người đang vật lộn giữa sự sống và cái chết. Rồi đến một lúc nào đó, bác sĩ sẽ xác định rằng não tôi đã ngừng hoạt động và rằng, cuộc sống của tôi hầu như đã chấm dứt.
Khi điều đó xảy ra, xin đừng cố gắng dùng máy móc để truyền cuộc sống nhân tạo vào cơ thể tôi. Và xin đừng gọi đây là chiếc giường nơi tôi đã chết. Hãy gọi nó là Chiếc Giường của Sự Sống, và hãy đem thân thể tôi đi để giúp người khác có được những mảnh đời trọn vẹn hơn.
Hãy lấy đôi mắt tôi trao cho người đàn ông chưa bao giờ được thấy tia nắng mặt trời, khuôn mặt trẻ thơ hay tình yêu trong đôi mắt người phụ nữ. Hãy tặng trái tim tôi cho một người phải sống trong đau đớn triền miên với trái tim bệnh tật. Hãy truyền máu của tôi cho một cậu thanh niên được kéo ra từ chiếc xe hơi bẹp nát, để cậu ấy còn sống mà xem cháu nội mình chơi đùa. Hãy thay thận của tôi cho bệnh nhân đang chống chọi ngày qua ngày bằng máy chạy thận nhân tạo. Hãy lấy từng lóng xương, từng cơ bắp, từng mô máu và hệ thần kinh của tôi rồi tìm cách làm cho một đứa bé tật nguyền bước đi được.
Hãy nghiên cứu từng ngóc ngách trong bộ não của tôi. Hãy lấy đi những tế bào, nếu cần thiết, và nuôi chúng phát triển để đến một ngày nào đó, một đứa bé trai bị câm sẽ gào thét cổ vũ cho một trận thể thao và một bé gái khiếm thính sẽ nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài khung cửa sổ.
Những gì còn lại của tôi, xin hãy thiêu chúng đi và rải tro theo cơn gió để giúp cây xanh tốt và đơm hoa.
Nếu cần phải chôn, thì hãy chôn những lỗi lầm, sự yếu đuối và tất cả những thành kiến của tôi về mọi người xung quanh.
Hãy trao tội lỗi của tôi cho quỷ dữ và dâng linh hồn tôi cho Thượng Đế.
Còn nếu như bạn muốn tưởng nhớ đến tôi, thì hãy làm điều đó bằng một cử chỉ hay lời nói yêu thương dành cho một người nào đó cần đến bạn. Nếu bạn làm tất cả những điều mà tôi nguyện ước, tôi sẽ trở nên bất tử.
- Robert N. Test
Hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ
TTO - Công việc của tôi là chăm sóc những đứa trẻ mang trong người vi-rút gây ra căn bệnh AIDS. Những mối quan hệ tôi có được với những đứa trẻ đặc biệt này chính là món quà vô giá đối với tôi. Tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện về lòng can đảm của một cậu bé tên là Tyler.
Khi mới sinh, Tyler đã bị lây nhiễm HIV từ người mẹ. Từ lúc còn là một đứa bé sơ sinh, em sống được là nhờ vào rất nhiều loại thuốc. Đôi khi, em cũng cần phải được trợ giúp thở bằng ôxy.
Thế nhưng, Tyler không chịu gục ngã trong bất kỳ một phút giây nào trước căn bệnh chết người này. Chúng tôi vẫn thường thấy cậu chơi đùa hay chạy nhảy dưới sân, vừa mang trên vai chiếc ba lô trĩu nặng thuốc men, vừa kéo lê theo mình chiếc xe đẩy chứa bình ôxy để thở. Niềm vui trẻ thơ của Tyler đã mang lại cho cậu bé sức mạnh và khiến tất cả chúng tôi, những người biết cậu đều rất đỗi ngạc nhiên và xem đây là một kỳ tích. Mẹ của Tyler nhận thấy cậu bé chạy quá nhanh nên bà mặc cho cậu bộ đồ màu đỏ. Bằng cách ấy, mỗi khi nhìn ra cửa sổ để trông chừng Tyler chơi đùa trên sân, bà đều có thể dễ dàng nhận ra cậu ngay.
Căn bệnh đáng sợ ấy cuối cùng rồi cũng hạ gục ngay cả một cậu bé đầy nghị lực như Tyler. Cậu yếu dần, và bất hạnh thay, cả mẹ cậu cũng trong tình trạng như vậy. Đến lúc thấy cậu bé sống không được bao lâu nữa, mẹ Tyler trò chuyện và an ủi rằng bà cũng sắp chết và bà sẽ sớm bên cạnh cậu nơi Thiên đường.
Vài ngày trước khi qua đời, Tyler ra hiệu cho tôi đến gần bên giường của cậu và thì thầm rằng: "Con sắp chết rồi cô ạ. Nhưng con không sợ đâu. Khi con chết, xin cô hãy mặc cho con bộ đồ màu đỏ. Mẹ đã hứa là cũng sẽ đến Thiên đường với con. Khi mẹ đến, có lẽ lúc ấy con đang chơi với các bạn, và con muốn mẹ dễ dàng nhận ra con ngay."
- Cindy Dee Holms
Người luôn lạc quan
TTO - Chúng tôi may mắn có được ba cậu con trai tuyệt vời. Cậu con trai giữa, Billy, có biệt danh là "Người luôn lạc quan". Cậu luôn là người thức dậy sớm nhất, chạy vào giường bố mẹ từ lúc 5 giờ sáng.
Dù chúng tôi nhắc nhở rằng phải giữ yên lặng và đi ngủ trở lại, thế nhưng cậu luôn thì thầm giận dỗi: "Sáng hôm nay trời sẽ rất đẹp. Con nghe được cả tiếng chim đang hót ngoài kia!" Khi chúng tôi bảo Billy im lặng, cậu bé lại trả lời: "Con có nói với bố mẹ đâu, con đang nói với chính con mà!"
Ở nhà trẻ, cô giáo cho cả lớp vẽ hình một chú hổ. Billy không có năng khiếu vẽ tranh, và con hổ của cậu có một mắt nhắm, một mắt hé mở. Khi cô giáo hỏi tại sao hổ con lại nhắm một mắt, Billy trả lời: "Bởi vì hổ đang nói: 'Ta đang nhìn cậu đấy, cậu bé!'"
Có một lần, cậu tranh cãi với anh trai mình về việc người đàn ông trên truyền hình có phải bị hói thật không. Billy nói rằng: "Ông ta đâu có hói. Ông ta chỉ hói khi nhìn anh thôi. Khi đi khỏi, ông ta có nhiều tóc lắm!"
Con trai út của chúng tôi mắc phải một căn bệnh trầm trọng về thận vào một ngày thứ Ba, và qua đời ngay ngày thứ Sáu trong tuần đó. Buổi tối sau đám tang của Tanner, tôi nằm cạnh Billy để trò chuyện như thường lệ. Đêm ấy, hai mẹ con nằm trong bóng tối mà không nói gì nhiều. Đột nhiên, Billy nói với tôi: "Con rất đau buồn vì những gì đã xảy đến cho gia đình chúng ta, nhưng con còn buồn hơn cho nhiều người khác nữa". Những người khác nào mà cậu bé đang nói đến? "Đó là những người chưa bao giờ biết Tanner. Chẳng phải cả nhà mình thật may mắn vì đã có em Tanner trong suốt 20 tháng sao? Mẹ xem, có rất nhiều người chẳng bao giờ có được may mắn để nhìn thấy em cả. Gia đình mình thật là những người may mắn."
- Beth Dalton
Không thiếu một người nào!
TTO - Chad là một cậu bé trầm lặng, nhút nhát. Một ngày nọ, sau khi đi học về, cậu nói với mẹ rằng cậu muốn làm thiệp Valentine để tặng tất cả các bạn trong lớp.
Trái tim người mẹ thắt lại, bà thầm nghĩ: "Ước gì con đừng làm thế!" bởi bà đã từng thấy đám trẻ tan học về vừa đi vừa cười đùa, và trò chuyện râm ran. Nhưng Chad chưa bao giờ ở trong số đó. Tuy nhiên, bà vẫn quyết định giúp con mình. Bà mua giấy, keo và bút chì màu. Tối nào, Chad cũng cặm cụi làm để cho đủ cả 35 tấm thiệp.
Ngày Valentine đến, Chad rất háo hức. Cậu bé cẩn thận xếp tất cả thiệp vào cặp và nhảy chân sáo đến trường. Người mẹ quyết định sẽ nướng món bánh quy mà Chad rất thích và sẽ đãi cậu cùng với một ly sữa khi Chad tan học về nhà. Bà nghĩ rằng ắt hẳn Chad sẽ rất thất vọng, và những điều bà làm sẽ có thể giúp cậu bé dịu đi đôi chút. Bà cảm thấy rất buồn khi nghĩ rằng Chad sẽ chẳng nhận được nhiều thiệp, và có thể là chẳng có tấm nào cả.
Trưa đến, người mẹ đã chuẩn bị xong tất cả. Khi nghe tiếng bọn trẻ bên ngoài, bà vội nhìn qua cửa sổ. Đám trẻ vẫn cười nói và vui vẻ. Và, như thường lệ, Chad vẫn đi một mình ở phía sau. Nhưng cậu bé đi nhanh hơn mọi ngày. Người mẹ thầm nghĩ rằng có lẽ Chad sẽ òa khóc ngay khi bước vào nhà. Bà thấy hai tay cậu bé trống không, không có lấy một tấm thiệp nào, và bà nén nước mắt khi cánh cửa phòng bật mở.
"Mẹ có bánh và sữa cho con đây!" bà cố tỏ ra vui vẻ.
Nhưng cậu bé hầu như không để ý là mẹ đang nói gì. Cậu bước vào nhà, khuôn mặt ngời sáng, và luôn miệng nói rằng: "Không một ai cả! Không một ai cả!"
Trái tim người mẹ thắt lại.
Và rồi cậu nói tiếp: "Con đã tặng thiệp cho tất cả các bạn đấy mẹ ạ, con không quên một ai cả!"
- Dave Galloway
Dám mạo hiểm
TTO - Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ. Hạt mầm thứ nhất nói: "Tôi muốn lớn lên. Tôi muốn bén rễ sâu xuống lòng đất và đâm chồi nảy lộc xuyên qua lớp đất cứng phía trên... Tôi muốn nở ra những cánh hoa dịu dàng như dấu hiệu chào đón mùa xuân...
Tôi muốn cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời tỏa trên gương mặt tôi và thưởng thức những giọt sương mai đọng trên những cánh hoa của tôi.
Và rồi hạt mầm mọc lên.
Hạt mầm thứ hai bảo: "Tôi sợ lắm. Nếu bén những nhánh rễ vào lòng đất sâu bên dưới, tôi không biết sẽ gặp phải điều gì ở nơi tối tăm đó. Nếu tôi xuyên qua lớp đất cứng phía trên, có thể tôi sẽ làm hỏng những chồi non mỏng manh của mình. Và giả như những chồi non của tôi có mọc lên, đám ốc sên sẽ kéo đến và nuốt ngay lấy chúng. Một ngày nào đó, nếu những bông hoa của tôi có thể nở ra được thì bọn trẻ con cũng sẽ vặt lấy. Không, tốt hơn hết là tôi nên nằm ở đây cho đến khi cảm thấy thật an toàn đã.
Và rồi hạt mầm chờ đợi.
Một buổi sáng mùa xuân, một chú gà đi loanh quanh đào bới tìm thức ăn, thấy hạt mầm lạc lõng ấy bèn mổ ngay lập tức.
Bạn thấy đấy, những ai không dám chấp nhận mạo hiểm và vươn lên sẽ bị cuộc sống nhấn chìm.
- Patty Hansen
Khi ẩn náu trong sự an toàn, chúng ta sẽ tạo nên một thế giới đầy những bất an.
- Dag Hammarskjold
Hãy thử một cách khác
TTO - Tôi đang ngồi trong một căn phòng yên tĩnh của một khách sạn nhỏ ẩn giữa rừng thông. Trời mới quá trưa, vào một ngày cuối tháng Bảy, và tôi đang lắng nghe những âm thanh tuyệt vọng của trận chiến sinh tử đang diễn ra cách chỗ tôi ngồi vài bước chân.
Đó là một chú ruồi nhỏ đang dốc chút sức lực cuối cùng để vượt qua tấm kính chắn cửa sổ. Đôi cánh run rẩy như đang kể một câu chuyện bi thảm về chiến lược hành động của nó: Cố gắng hơn nữa.
Nhưng chiến lược ấy không hiệu quả.
Những nỗ lực điên cuồng không mang lại chút hy vọng sống nào. Trớ trêu thay, trận chiến này lại góp phần tạo nên chiếc bẫy cho chính nó.
Càng cố gắng, nó càng mau kiệt sức. Thật vô ích khi chú ruồi cứ nhất định muốn phá vỡ tấm kính bằng sức lực nhỏ bé của mình. Vậy mà nó đã đánh cược cả sự sống của mình để đạt được mục tiêu bằng nỗ lực và sự quyết tâm nguyên sơ. Cuối cùng, chú ruồi phải chịu số phận bi đát. Nó kiệt sức và chết trên bậu cửa.
Chỉ cách mười bước chân thôi, cánh cửa đang rộng mở. Chỉ mất mười giây đồng hồ để bay đến đó, và con vật bé nhỏ này sẽ ra được với thế giới bên ngoài mà nó đang tìm kiếm. Chỉ cần bỏ ra một phần nhỏ sức lực, nó đã có thể thoát khỏi chiếc bẫy mà nó tự áp đặt cho mình.
Nếu chú ruồi không khóa chặt mình vào một lối nghĩ duy nhất và cố gắng thử một cách khác, chú đã tìm ra lối thoát một cách dễ dàng.
cố gắng nhiều hơn nữa không phải lúc nào cũng là giải pháp tối ưu để đạt được thành công. Nó có thể không hứa hẹn cho những gì bạn đang mong muốn đạt được trong cuộc sống. nhiều khi đó lại là khởi đầu của những vấn đề rắc rối.
Nếu bạn đặt cược mọi hy vọng để tìm thấy một lối thoát vào việc cố gắng hết sức, bạn có thể sẽ giết chết mọi cơ hội thành công của mình.
- Price Pritchett
Chiếc giầy đánh rơi của Gandhi
TTO - Có lần trong lúc vội bước lên xe lửa, Mahatma Gandhi đã đánh rơi một chiếc giầy xuống đường ray và không thể nào lấy lên được vì xe lửa đã lăn bánh.
Ông bèn cởi ngay chiếc giầy còn lại và ném ra xa xuống đường ray, gần chỗ chiếc giầy đã rớt, trước sự ngạc nhiên của những người trên xe. Một hành khách không nén được thắc mắc đã lên tiếng hỏi ông tại sao lại làm như vậy. Gandhi mỉm cười và đáp: "Khi một người nghèo nào đó tìm thấy chiếc giầy thứ nhất trên đường ray thì họ cũng sẽ tìm thấy chiếc thứ hai, và như vậy họ sẽ có đủ cả đôi để mang".
- Khuyết danh
No comments:
Post a Comment